Tôi cầm chiếc điện thoại di động của chồng trong tay, người run lên như bị ai tạt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.
“Bé cưng, tối qua em có sướng không? Nếu không chịu được thì lần sau anh sẽ làm nhẹ hơn.”
“Các huynh đệ, mấy cô em non tơ ở quán bar cũng được lắm, ngon cơm ngọt nước, điện đóm đầy đủ…”
“Bé cưng à, vếu của em thật quyến rũ, anh thích…”
Chính anh, người chồng hoàn hảo của tôi, người luôn yêu thương, nói những lời ngọt ngào với tôi, lại có thể thốt ra những từ ngữ dơ bẩn này.
Anh ta tham gia vào những vụ mua bán d.âm, mà còn không chỉ một lần. Bình thường tôi không bao giờ đụng vào điện thoại của chồng, nhưng hôm nay anh vội đi tắm mà quên khóa màn hình điện thoại, tôi thấy thông báo tin nhắn nên mới tò mò vào xem, cuối cùng cái mà tôi nhìn thấy là những thứ kinh khủng kia.
Hóa ra bấy lâu nay tôi vẫn tự lừa mình dối người, rằng tôi là một kẻ sống an nhàn, hạnh phúc. Khi vừa tốt nghiệp đại học tôi đã tìm được một công việc tốt, tìm được người chồng hoàn hảo, giờ chỉ cần có thêm một đứa con trai và con gái là cuộc đời sẽ cực kỳ viên mãn.
Tiếng gọi của anh kéo tôi trở lại thực tại phũ phàng “Em ơi, lấy giúp anh cái khăn tắm!”
Giọng nói quen thuộc này bây giờ chỉ khiến tôi cảm thấy buồn n.ôn. Tôi thật sự muốn lao vào phòng tắm, nắm lấy anh ta, đ.ấm cho anh ta một trận và hỏi tại sao anh ta lại phản bội tôi.
“Em ơi, đi lấy khăn tắm đi!”
Tôi thất thần đứng đó, vô tình cắn phải môi, mùi m.áu tanh nồng nặc xông vào trong khoang miệng. Tôi kìm nén bản thân, đáp lại bằng một giọng ngọt ngào như thường lệ: “Em biết rồi!”
Một chút lý trí còn sót lại ép tôi phải bình tĩnh!
Tôi phân tích tình hình hiện tại, nhà này là tài sản của anh ấy mua trước khi kết hôn. Tiền mà công ty kiếm được là tài sản sau hôn nhân. Tuy công ty không phải quá lớn, nhưng tôi không biết rõ công việc kinh doanh có tốt không, lời lãi bao nhiêu. Nếu bây giờ mọi chuyện vỡ lở ra anh ta sẽ nhanh chóng có thời gian tẩu tán tài sản, tôi không những không kiếm được một đồng nào, mà ngay cả quyền nuôi con trai cũng sẽ bị tước mất vì người mẹ không có tài chính.
Bây giờ, tôi nhận ra rằng cuộc hôn nhân hạnh phúc của tôi chỉ là một cái lồng chật hẹp, giam giữ tôi suốt bao nhiêu năm qua. Trước khi kết hôn, anh từng nói rằng điều anh ấy thích nhất ở tôi là sự ngây thơ hiền lành. Nhưng bây giờ, tôi còn có thể ngây thơ như trước được nữa không? Không, hoàn toàn không, tôi không thể để con trai tôi sống với một người cha như thế được. Tôi phải giành được tiền để nuôi con trai tôi, dù có phải trả cái giá nào tôi cũng chấp nhận.
Tôi đã lén cài đặt phần mềm định vị trong điện thoại di động của Thạch Thiên Mục. Tôi tin rằng bí mật bẩn thỉu của anh ta không chỉ là vài tin nhắn trong Zalo. Và những sự thật sau đó còn chứng minh rằng việc anh phản bội tôi không chỉ là sa ngã nhất thời.
Tất nhiên, đây là chuyện sau này. Đầu tiên tôi phải nắm rõ được tình hình kinh doanh của công ty anh ta, muốn như vậy thì phải quay lại công ty đi làm càng sớm càng tốt. Nhưng anh ta đương nhiên không đồng ý với đề nghị quay lại làm việc của tôi.
Anh ta lại bày ra vẻ mặt dịu dàng ngọt ngào “Em à, anh đủ khả năng lo cho em và con trai. Anh đã nói, anh phải chăm sóc em thật tốt! Hơn nữa, đứa trẻ còn quá nhỏ, anh không yên tâm giao nó cho bảo mẫu”.
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt trước sự chu đáo của anh ta, nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Những việc làm này chỉ là để kiểm soát tôi, biến tôi thành một con rối, một đứa osin miễn phí cho anh ta.
Để đối phó với một kẻ như anh ta, không thể đ.ánh thẳng mặt, chỉ có thể vòng vo. Anh ta viện cớ rằng anh không thích sự có mặt của người ngoài, chưa bao giờ thuê bảo mẫu, kể cả cả người giúp việc theo giờ cũng không.
Nếu muốn quay lại công ty anh ta làm việc, trước tiên phải tìm một bảo mẫu làm vừa lòng anh ấy. Tôi tìm được một người khá tốt – cô em họ tôi ở quê vừa ly hôn. Con gái của cô ấy vừa vào đại học nên cần khá nhiều học phí. Cô em họ đang rất cần tiền, lại gọn gàng, tốt bụng, với lại tình cảm với tôi cũng khá thân thiết nên nên tôi tin rằng cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho con tôi.
Phần còn lại là làm thế nào để anh ta chấp nhận em họ của tôi làm bảo mẫu trong nhà? Vì là người làm ăn kinh doanh nên người quen hầu hết cũng là những doanh nhân, đối tác trong việc làm ăn. Tôi bắt đầu cố ý làm thân với phu nhân của họ. Mỗi khi có dịp gặp gỡ, tôi liền phàn nàn với họ là chăm sóc con cái thật vất vả quá đi, họ liền ngạc nhiên hỏi: “Công ty của chồng chị làm ăn bết bát lắm à? Sao chị không thuê bảo mẫu?”
Tôi lắc đầu ngập ngừng và khổ sở. Các phu nhân cũng tỏ vẻ thông cảm với tôi. Sau khi về nhà, tôi thì thầm to nhỏ với anh ấy:
“Chồng à, vợ anh Vượng hôm nay hỏi em, sao nhà chúng ta không thuê bảo mẫu? Nhìn vẻ mặt của cô ta, xem ra là khinh thường nhà chúng ta không có tiền!”
“Ông xã, anh không thấy lạ à? Khi nãy cô ta còn hỏi anh là dạo này công ty làm ăn không tốt hay sao?”
“Em bảo là chồng em rất có năng lực, nhưng có giải thích đến mấy cô ta cũng không tin.”
Khuôn mặt của anh ta có chút xám xịt. Trước đó không lâu, chính anh ta cũng nghe một số tin đồn từ các đối tác làm ăn nghi ngờ anh ta “phông bạt”, không có tiền mà cứ ra vẻ oách để lừa gạt người ngoài.
Đối với anh ta thì sĩ diện to hơn cả trời, chỉ cần đánh đúng điểm này thì hiệu quả sẽ không ngờ, mà lại không tốn nhiều sức lực. Quả nhiên anh ta liền bảo: “Em à, anh thấy em tự trông con mệt quá. Anh sẽ cố gắng tìm một bảo mẫu để chăm sóc con giúp em.”
Tôi cố kìm lại cơn buồn n.ôn trong lòng, hôn anh một cái.
“Chồng à, thật ra em họ ở quê đã gọi cho em vài lần, cô ấy đang sống rất khó khăn, chúng ta cho cô ấy cơ hội kiếm tiền, mà trông con cũng yên tâm hơn, được không chồng?”
Cuối cùng, tôi đã tìm được bảo mẫu cho con mình.
Sau khi em họ của tôi đến, tôi đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng con mới hơn ba tháng, cho dù có bảo mẫu, cũng sẽ không dễ dàng để tôi trở lại công ty anh ta làm việc.
Anh ta trở về nhà sau 3 ngày “đi công tác”, vừa bước vào cửa đã thấy tôi đứng trên bệ cửa sổ đầu bù tóc rối, cửa sổ mở toang, gió lạnh thổi tung rèm cửa, trên tay vẫn còn ôm lấy con như thể muốn nhảy ngay xuống đất.
Anh ta lập tức hốt hoảng chạy lại ôm lấy chân tôi: “Sao thế, em làm sao vậy?”
Tôi quay người lại, ngây ngốc nhìn anh: “Chồng… Anh về rồi…?
“Em, đừng nghĩ quẩn? Anh đi công tác mà!”
Anh ta đang nói d.ối, điện thoại di động hiển thị vị trí anh ở 3 ngày nay là một khách sạn gần đây. Chỉ là chưa đến lúc đánh gh.en, cứ để cho anh ta và con bồ nhí kia ở với nhau thêm vài ngày nữa.
Anh ta kéo tôi xuống, và tôi ngã vào vòng tay anh ta, bật khóc nức nở. Nỗi đau của tôi hoàn toàn không phải là diễn xuất. Vì yêu anh tôi đã rời khỏi quê hương, xa người thân, xa cha mẹ bạn bè để đến một nơi xa lạ. Vì yêu anh tôi không có một ngày nào nhàn nhã, tôi phải từ bỏ công việc tốt của mình, ngày ngày chìm trong mùi phân và nước tiểu của trẻ con. Dù vất vả và mệt mỏi thế nào tôi cũng không hối hận, bởi vì tôi yêu anh, nhưng chính anh ta đã biến tình yêu của tôi thành trò cười.
“Chồng, em mỗi ngày chỉ ở nhà không làm được gì. Anh chán em sao? Em muốn cùng anh xây dựng công ty như trước. Hồi ấy anh luôn khen ngợi khả năng kinh doanh của em mà, không phải sao.”
Sau đó anh đưa tôi quay trở lại phòng ngủ để nghỉ ngơi, nhưng tôi vẫn lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cô em họ của tôi liền lặng lẽ kéo anh ta vào bếp và thì thầm to nhỏ.
“Vợ anh dạo này càng ngày càng quái dị. Chị ấy thường nhìn con đăm đăm, rất đáng sợ, có phải chị ấy bị … cái chứng tr.ầm c.ảm sau sinh đó không? Có hôm em còn thấy chị ấy nổi điên lên, xé sách rồi đốt chúng, ôi thật kinh khủng,… Gần đây báo chí đăng rất nhiều vụ còn hại cả con, anh phải đề phòng…”
Cô em họ tự phủi phui cái mồm mình, quay lưng lại để làm việc, để lại anh ta đứng trầm tư.
Nửa đêm, anh ta bị tôi hắt cho một chậu nước lạnh, sững sờ mở mắt ra, chỉ thấy tôi đang đứng nhìn chằm chằm. Anh ta ngồi dậy “Ơ kìa, em bị điên à? Nửa đêm không ngủ mà làm gì đấy”?
Tôi cau mày nói khẽ, “Chồng ơi, anh có thấy cuộc sống này ngày càng vô vị không? Em muốn mãi mãi được ở bên cạnh anh… ”. Anh ta trợn to hai mắt, sợ đến vã mồ hôi lạnh.
Anh ta trân trọng mạng sống của mình như vàng, vì sợ tôi nghĩ quẩn, rồi tự s.át sẽ kéo theo cả anh ta. Trong lòng tôi trào dâng một tia vui vẻ, từ khi biết anh ta ngoại tình, tôi đã ngủ không yên giấc.
Đã đến lúc anh ta phải nếm trải mùi vị của việc sợ hãi mà không dám ngủ rồi!
Anh ta rất khó chịu nên cuối cùng đồng ý cho tôi đi làm tại công ty anh ta. Từ một bà nội trợ đầu bù tóc rối, trở thành một phụ nữ chốn công sở, tôi đã phải tính toán từng bước, bước đi thận trọng như đi trên tảng băng mỏng. Cũng may giai đoạn này thành công nhanh hơn tôi nghĩ…